Chúng tôi tin cậy ông và hễ có việc để nhờ ông giúp được, chúng tôi sẽ nghĩ tới ông. Bí quyết của sự thành công đí là không bao giờ chỉ trích ai hết và chỉ thành thực ca tụng và tự chủ mạnh mẽ mới được. ở bên đó, ông bà có săn thú rừng không?.
Biết đâu một ngày kia ta chẳng lâm ở trong trường hợp ông Straub, xin người chủ nhà tham lam của ông hạ tiền mướn nhà của ông xuống. Cũng nhờ phương pháp đó mà một hãng sản xuất máy chiếu quang tuyến X. Một lần Lincoln khiển trách một sĩ quan nhỏ tuổi đã tranh biện với bạn.
Cửa he hé mở, để thò cái mũi của một bà già ra. Nhưng vì mới vài ngày nay, tôi đã đi thăm hết các mỏ ở phương Nam, trò chuyện với các người thay mặt anh em, thăm viếng gia đình anh em, hỏi han vợ con của anh em. Văn sĩ irwin Cobb hiểu điều ấy.
ý kiến của tôi không còn vững vàng như hồi trước nữa. Một nhà quảng cáo chuyên môn đã nghiệm rằng, một tủ kính bày hàng đương chuyển động mà ngừng lại thì số người đứng coi rút mất tám chục phần trăm. Dù tôi có làm cho ông ta phải tự nhận rằng ông có lỗi đi nữa thì lòng tự ái của ông cũng không cho ông chịu thua và chuẩn lời tôi yêu cầu.
Ông Smith đã dùng cách thách đố. Hãy trốn nó như trốn rắn hổ, hoặc trốn động đất vậy. Bạn cũng có "Những bảo vật mà bạn không dùng tới", hoặc không biết lợi dụng nó tới cực độ.
Lòng tốt của ông có kết quả là khuyến khích những người có hảo ý. Bà ấy biết rằng hồi trước tôi có việc phải ở bên châu u năm năm. Lúc đó, đại tá có la lên: "Thưa Tổng thống, thì chính tôi đã khuyên Ngài như vậy không?".
Thầy có giọng nói của một tài tử. - Đã hành động khéo chỗ nào? Có thể khéo hơn được không? Ra làm sao? Như vậy không nguy hiểm.
Ông có bổn phận là gieo hăng hái trong lòng nhóm vô vọng đó. Trong một bữa tiệc, ông khách ngồi bên tay mặt tôi quả quyết rằng câu "Có một vị thần nắm vận mạng của ta, ta cưỡng lại không được" là ở trong Thánh kinh. Trong cuốn "Làm sao dẫn dụ hành động của loài người" giáo sư Overstreet nói: "Một câu trả lời "không" là một trở ngại khó vượt nổi.
Sau: khi tôi ngừng nói, hai người bán hàng kia bày lý lẽ của họ ra thì ông bênh tôi mà bẻ lý lẽ của họ. Cho nên tôi muốn rằng ngày mai các anh lại. Anh kinh nghiệm cả vạn lần hơn nó.
Ông ngắm nghía từng bộ phận nhỏ một, từ nệm ngồi cho tới cái khóa cửa, tới thùng xe, nhất là những chi tiết nào do ông Chamberlain sáng tạo cho tiện lợi, thì ông cứ muốn ghi nhớ lấy và chỉ cho bà Tổng thống, cho nữ Bộ trưởng lao động Perkins và cô thư ký riêng của ông. Chỉ nên nói rằng bữa cơm lần đó không được hoàn toàn bằng những lần trước thôi. Bà ta diễn thuyết trong bốn mươi lăm phút, không nhớ gì tới những thắng cảnh bên u nữa.