Cô giúp việc này mới đến nên thường nhầm lẫn. Một cái gì đó kinh điển. Ở đây, còn được tập, được bơi, ngày đến mấy lần cũng được.
Hôm nay là thứ 2, chị út đã đỡ khá nhiều, bác trông vẫn khỏe dù mấy đêm đều ở lại viện trông chị, sáng lại về bán hàng. Chẳng nhẽ mình đấm cho đồng chí ấy một phát. Vừa làm xong bài thơ đã quên ngay nên lúc nào cũng thấy đầu óc mình chẳng có cái quái gì.
Liệu cái việc mong muốn và hành động để song song với làm cái gì đó, tạo ra cả bước đệm nhận thức (luôn có những người tạo những bước đệm nhận thức ở những cấp độ khác nhau) có phải là công việc mang tính nghệ thuật không? Đây là thời điểm thần kinh mệt mỏi nên bạn hay bị hoang mang như thế. Triết lí hiện sinh đến sau những đau khổ, những cuộc chiến, những chia cắt… Những thứ rứt con người khỏi mọi cội rễ, mọi đức tin, mọi điểm tựa khiến con người bơ vơ không nguồn cội. Tôi bảo than cũng là nhập ngoại.
Nhưng không thích vì nó cũ, lại có vẻ như trốn tránh. Sự nhai lại chỉ là trò dở tệ. Con người thường chỉ trở nên biết ơn sau khi họ cảm thấy hàm ơn.
Thế là trong đầu tôi loé lên ý nghĩ: Đốt! Tôi chạy lên nhà, mở tủ, lấy tập Mầm sống xuống. Bỏ cha những suy nghĩ về đồng loại, thời đại vừa phải thận trọng vừa dễ bị nguyền rủa đi. Bởi vì sự cập nhật ấy sẽ đem lại hiệu quả, rút ngắn những vất vả do sự rườm rà.
Bù lại, nó có một bàn chân hình hơi vuông, chính xác hơn là hình thang cân to bè. Nằm vô tích sự cả đêm vẫn phải nằm. Và khi anh làm việc quá sức, em sẽ để con tè vào người anh.
Tôi dựng chân chống xe ngồi đợi cô tôi vào chợ mua hàng mã về đốt giải hạn cho chị con bác tôi. Không thông minh thì phải cúi đầu xuống. Chỉ còn làm con tin ở nhà bác nữa thôi.
Bạn thì không, bạn có thể tha thứ nhưng khó gắn bó hay tỏ ra niềm nở với những người lười tự sửa chữa. Ông bà thì đã có người giúp việc và con cháu khác nữa. Sự nhai lại chỉ là trò dở tệ.
Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau. Có một chị vào hỏi mua giấy gì gì đó, không nghe rõ, hỏi lại, à, giấy vệ sinh. Thêm nữa, sự khúc chiết là cái hắn đang muốn.
Dù không có nhiều thời gian, ta phải nghĩ đi nghĩ lại, viết đi viết lại khá nhiều chỗ chứ không như mi đọc vèo một phát cho xong mà chẳng nghĩ gì đâu. Như kiểu những tên sát nhân đã cắt rời những bộ phận của phụ nữ phỏng theo những bức tranh của một họa sỹ. Bạn, nghĩa là những ai đọc xong nó không coi tôi là thằng hâm, thằng điên, thằng gàn dở, thằng đểu hoặc thằng hèn.