Khi thị trưởng Cuomo nhấn mạnh điều này, ông đã làm cho tôi phải suy nghĩ. Khi đã vượt qua được nỗi sợ cái micro, tôi tự yêu cầu mình phải làm được hai việc: Ở lứa tuổi 80, hay 90, thậm chí 100, người ta có cả một kho tàng kinh nghiệm.
Anh ấy trả lời: Một người tên Boom-Boom Giorno điện thoại cho tôi. Không có lý do gì phải ngại ngùng hay sợ rằng làm thế có kém tế nhị lắm không. Henry Kissinger người dùng cả đời mình để nghiên cứu về ngôn ngữ nói rất coi trọng nguyên tắc này.
Ở đó, người ta sẽ hỏi rằng tại sao thầy lại tin lời của những đứa nhóc mười ba tuổi về một việc hệ trọng như thế. Câu chuyện ấy giờ đây đã trở thành kỷ niệm. Bạn không cần phải đứng thẳng như chiến sĩ đang duyệt binh trên thao trường.
Vì thế tôi buột miệng hỏi rằng ông sẽ xử trí như thế nào nếu như cô con gái rượu của ông nói rằng cô ấy sắp phải đi phá thai? Quayle trả lời ông sẽ chấp nhận bất cứ quyết định nào của con gái. Bạn biết cựu phó tổng thống Al Gore chứ? Một gương mặt sắt thép thường thấy trên ti vi, một người hay bị phê bình là quá ư nghiêm khắc. Chỉ có mây, có gió, có mặt trời, có tôi và chiếc máy bay của tôi…
Có một phương pháp cực kỳ hiệu quả: Bạn hãy nhờ một người nào đó đóng vai người phỏng vấn, còn bạn thì tập trả lời. Use use (Đừng sử dụng từ sử dụng. Điều quan trọng là bạn đừng quá bận tâm về việc rút lui.
Bài nói này thực sự giết chết ông vì nói quá dài. Nhưng ngược lại, nếu người ấy tỏ vẻ cũng muốn tán gẫu với bạn thì bạn sẽ nói về những việc gì? Nếu không thì xem như bạn bị lạc quẻ.
Tôi tự đặt câu hỏi và thảo luận một mình. Nghe có vẻ đơn giản, nhưng có rất nhiều người sai lầm khi nói về những đề tài mà họ không hoàn toàn thấu đáo. Trước giờ giao thừa, tôi làm người thông ngôn chúc mừng năm mới trên các đường phố.
Từ ngữ, điệu bộ, cách nói… tất cả đều do bạn sáng tạo. Trừ khi sai lầm quá khủng khiếp không thể tha thứ được, hoặc ông chủ của bạn là người quá cố chấp. Dĩ nhiên không ai bắt bạn phải nhìn họ chằm chằm (Điều này khiến người ta rất khó chịu).
Tôi đã nói tốt hơn và thành công hơn trong suốt buổi tối hôm đó. Chúng tôi chỉ còn biết kêu trời, không biết những người nghe đài hôm ấy có kêu trời hay không… Bình thường Hope đâu có như thế, chỉ khi ánh đèn camera chiếu vào là Hope trở nên luống cuống lập cập.
Trước kia chúng ta hay nói về Jackie Robinson và Dwight Eisenhower, rồi thì JFK và Elvis. Tôi đánh giá Robert là một trong những vị khách vui nhất. Nếu ngồi cạnh tôi trong buổi hội nghị hôm ấy, có thể bạn cũng rút ra kết luận như vậy.