Nhưng đành phải nhả ra. Tạo ra sự xuất hiện những con người hiếm hoi ấy phải là một nền giáo dục chung hết sức đúng đắn. Cũng như hôm cưới chị cả vừa rồi, bạn chạy lăng xăng suốt.
Chả muốn viết tí nào. Khó có thể tốt cho đủ, chẳng bao giờ có thể tốt cho đủ, nhưng khi con người quên muốn tốt hơn thì là lúc họ bắt đầu quên nghĩa vụ, trách nhiệm thực tế khi làm người. Tốt hơn là dành đất cho những con chữ về việc biết rõ nhưng không biết rõ có ngộ nhận không.
Ông sợ làm ướt lạnh khuôn mặt nàng. Mẹ hỏi: Hay mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé. Ở cùng lâu, không phải là bác không có chỗ nhiễm sự trẻ con và hay nói ngược của bạn.
Trong quá trình viết, có lúc tôi cũng bước theo gót nghệ thuật. Người lớn thật buồn cười. - Còn tôi không tin vào sự thành thật của ông.
Và chưa thấy phải thay đổi. Mà là từng câu hỏi cho từng bước chân. Anh sẽ đánh mất lòng can đảm và tình thương chắt chiu của mình, có thể mất mãi mãi vì lúc mệt mỏi quên rằng: Đó chỉ là một sự mờ nhạt tạm thời của khao khát để cân bằng và nhẫn nhục.
Nên ta đành phải làm một thằng đàn ông với giọng ồm. Giọng trầm thường xuất hiện. Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết.
Lúc cần vẫn có thể tập trung huy động năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn. Mặc dù những cơn đau càng ngày càng ra sức ngăn cản chúng. Cả nước mũi, chảy dài qua môi, rỏ xuống tong tỏng.
Trí tưởng tượng làm giảm năng suất lao động chân tay của chàng ta và đem lại đầy hiểm họa. Hôm nay là thứ bảy, chừng nửa tháng sau cái ngày tôi khóc. Ai theo thì sống, ai chống thì chết.
Cháu bảo: Cháu chỉ so sánh chuyện râu thôi cơ mà. Tôi đang đơn độc và chỉ có cái xe làm bạn. Sẽ dừng viết 2 phút để nghĩ ra 2 tiếng trước mình làm gì.
Một kiểu hăm doạ của trẻ con. Hy vọng bạn chưa chết trước khi viết tiếp đoạn này. Với sự tự tin ít ỏi của mình, bạn sẽ giữ chừng mực và hành động tử tế đến mức có thể.