Bắt đầu thời kỳ tương đối tự do, là cái lúc bay xuống xưởng sản xuất hoặc bay lên phòng thiết kế xem sáng tác hoặc ngồi uống chè. Tôi nghĩ, những người sáng tạo cũng cần khỏe mạnh. Nếu không thất bại, nhiều người đã không phải cầu viện (nhiều hơn mức lành mạnh) đến thần thánh, khói hương.
Ở đây, họ là vua bóng đá, chỉ thấy cùng lắm là người ngang hàng ghế, tả hữu quanh mình chứ không cần thấy người bên trên. Nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác. Dù đang trải ra những tư duy rất đỗi dịu dàng.
Mẹ: Con vẫn uống thuốc đều đấy chứ? Tôi: Im lặng. Vậy mà tôi đang viết. Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng.
Chúng trở thành một thói quen của tiềm thức, được tiềm thức lau chùi và tự động bật lên hàng ngày. Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn. Rồi ráp nối thành một câu chuyện hay một cái gì đó.
Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai. Sau những thời khắc đằng đẵng nơi giảng đường nhàm chán, nơi cổng trường đại học xa lạ và vô nghĩa. Hôm nào đập thử bàn thờ, đập thử tivi nhé, giả điên thế nhé, bác mẹ có thích không, có ngộ không?
Giữa thế giới tân kỳ này, bạn biết gì? Để dễ dàng có một công việc kiếm kha khá? Vi tính, ngoại ngữ của bạn làng nhàng. Vậy mà các chú lấy chúng tôi làm theo luật để bịt miệng tôi. Hơi tiêng tiếc không tập từ mấy tháng trước.
Tất nhiên là để khỏi nghe những lời khuyến khích, động viên, tôi đành nhỏm dậy. Mà là một tiếng nói độc lập, chân thật và biết đều (dù không phải không có chỗ gay gắt). Cái thùng rác lở loét hơn.
Kẻo mọi người lại trách đi công tác mà không mang gì về. Chuông điện thoại reo. Cuộc đời bác không đơn giản thế, bác còn tạo ra, nuôi dưỡng và giúp đỡ (cũng như nhào nặn) những con người mà sự bù trừ không đủ trí tuệ để tính toán.
Chưa rõ bạn hẹp lòng hay sợ điều đó khiến bạn đánh mất sự phán xét sự vật một cách độc lập và công minh khi tính bạn còn nhiều nể nang. Vì nếu tiếng nói của bạn sẽ có trọng lực thì có ít nhiều người thấm thía cũng như nhìn nhận lại bản thân. Mưa bắt đầu rơi rầm rầm, gió gào rú.
Họ bảo có năng khiếu đấy, chỉ thế thôi. Bố tôi, 53 tuổi, ngày xưa cạo đầu phản đối tiêu cực, đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái, đã nói câu: Phải có nhiều mối quan hệ giao lưu để tạo thế. Hy vọng có thể hâm nóng lại.