Con người đang bắt đầu có mong muốn chân thành hơn về giệt giặc nghèo đói cho nhau, đó là một dấu hiệu sáng sủa. Một ngày thả ra nắng mặt trời. Hoặc những việc bùng nổ sự bất mãn hơn thế.
Nhưng sẽ có nhiều trách móc đấy, nếu quả thực bác vào viện là do bạn. Tại sao mình lại phải đóng kịch hả? Tại sao? Đừng hòng! Ta cứ vác cái bộ mặt tỉnh bơ này ra. Hai chuyện này khác nhau.
Có một bộ quần áo trên sàn và bạn mặc nó. Và bạn có thể làm nhiều điều khi người ta sợ con chó ngao của bạn. Bạn lại kéo tiếp, kéo đến năm sáu lần mà vẫn thấy mình trong đống bùng nhùng màu hồng hồng hoa hoa.
Tôi nhất quyết không đi. Nhưng… phải sau khi tôi dẹp hết, giết hết kẻ ác đã, để qui về một mối. Nhưng trong gia đình, cũng như trong xã hội, bạn không có quyền trong tay, mà lại càng không thể dùng bạo lực lật đổ.
Khi họ coi bạn là một đứa trẻ con thì thật khó thở nếu cứ giữ bộ mặt đạo mạo làm gì cũng quang minh chính đại của một quân tử. Trên Hồ Gươm lúc này chắc đang có lễ hội du lịch tưng bừng. Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng.
Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước. Tôi chán đến trường ngồi ngoan ngoãn và vô tích sự lắm rồi. Hôm qua vệ tinh của bác lại đến báo cáo.
Tôi thấy ông có khiếu phê phán đấy. Khi em trả lời thì anh sẽ bảo: Anh không nghĩ được cao xa như thế đâu cô bé ạ. Thấy cả thơ, mẹ bảo: Đừng đốt, để mẹ đọc.
Bác thường trở nên nhỏ bé, ngượng ngập và ngơ ngác trước những vật phẩm hay công nghệ của thế giới hiện đại. Bác gái: Bác là bác lo lắm, gọi điện khắp nơi không thấy con. Các anh chị đi thi đại học bác cũng đi xem bói, vừa rồi, lại nhờ cháu đèo cô đi mua hàng mã về đốt giải tà cho chị…
Lúc đó mình sẽ bảo: Bác ơi, em mất xe. Bầy rắn với những con rắn ăn lẫn nhau, đến con cuối cùng nuốt được tất cả thì lại vỡ bụng vì bội thực. Chợt thấy một khoảng xanh cỏ cây khá đẹp giữa cái bệnh viện xập xệ này.
Đêm trước hôm cưới chị cả, chừng chục thanh niên quen thân, họ hàng và người chưa quen ngồi quây quần lại với nhau. Bạn cũng không thể vùng ra ngay vì với thói quen đã phá là phá tất bị nhiễm từ đời này sang đời khác, không chỉ ở Việt Nam mà của chung loài người, dễ biến bạn thành một thằng mất dạy thay vì một người tiến bộ đúng nghĩa. Bởi nó đem lại một bản lĩnh sơ sơ trước khi bạn bị vứt ra giữa dòng hoang mang.