Đến nỗi mà không vị khách nào muốn ra về còn hẹn nhau năm tới kỷ niệm một năm ngày Larry King tròn… sáu mươi tuổi!!! Bạn biết không, sáng nào tôi cũng đứng trước gương và cười tươi rói:Chào Larry, hôm nay cậu khỏe không? Có gì vui mà cười tươi thế?. Lúc đó anh sẽ làm gì?
Herb nhấn giọng: Nhưng thầy chỉ kiểm tra với một cuộc điện thoại. Đặt câu hỏi như thế nào cũng là một bí quyết giao tiếp. Đến ngày nay thì cuộc trao đổi của họ quả đã trở nên bình thường rồi đấy.
Remember? Remember you vowed. Đừng mãi nói về những việc đâu đâu rồi phải vội vàng đi vào vấn đề chính trong những phút hiếm hoi còn lại. Ông ấy là một nhà thương thuyết giỏi với tính cương quyết trong từng lời nói.
Và biển ngôn từ ngày nay hỗn loạn lắm. Càng tệ hại hơn khi ai đó chia buồn rằng: Bi kịch làm sao, đau đớn làm sao, hay Đây quả là một mất mát khủng khiếp. Ted cũng có những đức tính như Truman: thẳng thắn, sôi nổi và quyết đoán.
Nhưng chúng không hấp dẫn bằng những câu chuyện của cha. Những tấm băng rôn đầy màu sắc và hình ảnh, các tấm áp phích sinh động và dễ đọc có vẻ như mang sức cuốn hút và truyền đạt ấn tượng hơn những bài nói dông dài. Nếu bạn là người hóm hỉnh có khiếu pha trò, hãy xem cô ta có thích sự vui nhộn hay không.
John Lowenstein từng là một vận động viên bóng chày tài năng và nổi tiếng. Bí quyết thành công của anh là gì? Điều quan trọng nhất là tôi đã không mặc cảm về dị tật của mình mà vẫn tự tin trong giao tiếp. Hãy đặt những câu hỏi mà mọi người đều có thể nói lên quan điểm riêng của mình.
Khi ấy sự rụt rè sẽ thối lui và người ấy sẽ lên tiếng tham gia vào câu chuyện. Cách nói của Louis Nizer là cách xây dựng những sự kiện thành một chuỗi, và tạo những tình huống kịch tính có thể xảy ra. Và phải nói về nó một cách thật tự nhiên.
Tôi tự đặt câu hỏi và thảo luận một mình. Giá mà bạn có thể hiểu được hoàn cảnh của tôi lúc đó! Tôi lo sốt vó. Nếu không cẩn thận khi dùng chính xác từ thì bạn sẽ gặp bất lợi lớn.
Đâu là đội Bills? Đâu là đội Dolphins? Chữ số trên áo của họ thì hoàn toàn mù tịt. Tôi hỏi anh ta: Giả sử ngay bây giờ có năm chiết máy bay quân thù trước mặt chúng ta và ở dưới kia tôi có một chiếc máy bay, anh có dám leo lên không? Tình huống dở khóc dở cười nhất trong nghề phát thanh viên của tôi là câu chuyện vào buổi sáng đầu năm 1959, tại đài phát thanh WKAT, Miami.
Chúng tôi muốn anh phải cho một đề tài nào đó. Cũng từ đó tôi phát hiện ra nỗi đam mê được nói của mình và quyết định đi theo con đường này. Sau đó là lời giới thiệu làm tôi muốn thót tim: Và bây giờ, người sẽ nói về tương lai của thương thuyền nước Mỹ, xin trân trọng giới thiệu, Larry King!